Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

CÁM ƠN ÁO XANH

Mưa xối xả
Lốc từng cơn
Mưa…
Chỉ một màu trắng, mênh mang…


Nước ngập ngọn tre đầu làng
Nước cuốn trôi tất cả
Cánh đồng vàng chưa kịp gặt,
Những gì chắt góp bao năm
Tang trắng trên đầu
Người mẹ khóc con trong chiều ướt lạnh
Ai đó thở than:
Ngày mai…rồi sẽ ra sao?
*
Nắng!
Bùn đặc quánh
Tanh nồng
Trơn trượt đường đi
Khắp ngõ quê tôi
Xanh một màu tình nguyện
Sức trẻ hướng về khúc ruột Miền Trung
Chung tay dọn lại ngôi trường
Cho em thơ kịp vào năm học mới
Tặng tấm quà cho người mẹ neo đơn
Có ai ngờ,
Những chàng trai thành phố biết dựng nhà
Leo lên mái lợp từng viên ngói
Khám bệnh, kê đơn, phun thuốc diệt trùng
Củi ướt, nồi to…
Bữa cơm cá khô sao ngon đến lạ
Có bàn tay “cô chiến sỹ áo xanh”.
Gánh đất nặng, thâm dập bờ vai trinh nữ

Em vẫn pha trò, tôi cứ thấy thương em.

Phía đằng xa,
Người thương binh đứng lặng mỉm cười
Như cảm nhận một điều tin tưởng…ngàymai.

Xin cám ơn áo xanh đã nhóm lên ngọn lửa
Sưởi ấm lòng người những lúc gian nan.
(Trần Phúc Anh - Tháng 10.2007)

Không có nhận xét nào: