Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

NỖI NHỚ MÀU ÁNH TRĂNG


..Anh mơ hồ bước ra ngoài sân, sương trăng hư ảo, phía trước con đường là cánh đồng mênh mông ánh trăng.  Cơn gió từ đâu thổi qua mát rượi, cảm giác như được vuốt ve.
Chợt nhớ những ngày xa xưa ấy.... Hai đứa nắm tay nhau đi trên con đường rải đầy ánh trăng. Nụ cười em hồn nhiên, trong trẻo. Trong say đắm tình yêu hai đứa đã nguyện thề, sẽ chẳng có gì chia cắt . Trăng có hiểu không, trăng trôi bồng bềnh. .. hai đứa mình ngồi  tựa sát vào nhau.
..Thời gian trôi nhanh, rồi cũng đến kỳ thi tốt nghiệp... Ngày ra trường em đã khóc, chẳng biết chúng mình có giữ nổi nhau không. Anh im lặng ôm em không nói. Đêm chia tay bàng bạc ánh trăng...
Hai đứa mình ...hai quê... đôi ngả. Em có việc làm còn anh thì chưa. Thư em viết hôm nào anh cũng nhận, gọi điện bao giờ máy cũng nóng ran. Nhưng xa cách vẫn là xa cách, dự cảm trong anh luôn lo lắng một điều...Và cứ thế ta trở nên sao nhãng, dù tình yêu cứ cháy mãi không thôi.
..Hai năm sau tin em lấy chồng, cũng là ngày đầu tiên anh vào công sở. Hạnh phúc, đắng cay, cao thượng, ích kỷ .. trộn hết cả trong dòng nước mắt. Đêm anh về đờ đẫn ánh trăng...
Cuộc sống vốn xô bồ, nghiệt ngã. Bộn bề lo toan, ai xuôi ngược đời thường. Có lúc nào thảnh thơi em ngồi nhìn trăng lẻ? Màu ánh trăng giờ là màu nhớ đó em.

Không có nhận xét nào: